Dở khóc dở cười khi thuê nhà ở chung hai thế hệ

Tình thế bắt buộc khiến vợ chồng tôi phải chấp nhận. Nhưng sống như thế nào khi 5 người cùng ở chung một căn nhà trọ chật hẹp như thế này. Chồng tôi quyết định đi tìm nhà nguyên căn thuê để rộng rãi và thoải mái hơn. Tôi cũng đồng ý, vì không thể nào sống chung trong một căn phòng trọ chật chội và không riêng tư được.

Tôi năm nay 29 tuổi, là nhân viên ngân hàng tại thành phố Hồ Chí Minh. Chồng tôi là quân nhân trong quân đôi. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm và có một cháu gái 4 tuổi. Sẽ chẳng có chuyện gì cho đến khi ba mẹ chồng tôi lên thành phố chơi và có ý định ở lại.

Mẹ chồng tôi bảo: “ Mẹ chỉ có một thằng con trai duy nhất, mẹ ba mẹ muốn lên đây ở với các con, trước là để chăm sóc các con, sau là ở cho vui nhà vui cửa”. Tôi không phải là con dâu không có hiếu, nhưng cũng phải hỏi ý kiến tôi trước, đằng này ba mẹ đột ngột lên và mang theo cả hành lý.

Tình thế bắt buộc khiến vợ chồng tôi phải chấp nhận. Nhưng sống như thế nào khi 5 người cùng ở chung một căn nhà trọ chật hẹp như thế này. Chồng tôi quyết định đi tìm nhà nguyên căn thuê để rộng rãi và thoải mái hơn. Tôi cũng đồng ý, vì không thể nào sống chung trong một căn phòng trọ chật chội và không riêng tư được.

 Để nắm bất kịp thời tình hình giá mua bán nhà đất hiện nay hãy đến với chúng tối. Nơi cập nhật các thông tìn về các nhà phố muốn mua bán nhà, hay thông tin mua bán nhà đất bình dương uy tín nhất hiện nay

 

Tìm mãi, cuối cùng chồng tôi cũng thuê được một căn nhà nguyên căn nằm trong con hẻm nhỏ đường Tô Hiến Thành, quận 10, gia đình tôi bắt đầu dọn đến ở. Nhưng không ngờ, mọi tình huống éo le bắt đầu từ đây.

Nhà có một trệt, một lầu, 2 phòng ngủ, 1 nhà vệ sinh, 1 phòng khách và 1 nhà bếp. Vợ chồng tôi ở một phòng trên lầu, phòng dưới tầng trệt nhường cho ba mẹ tôi vì ông bà đã có tuổi, lên xuống cầu thanh cũng nguy hiểm.

Vợ chồng tôi đi làm cả ngày, con tôi còn nhỏ nên gửi nhà trẻ. Ông bà có đề nghị để ông bà trông nhưng tôi không an tâm, vì ông bà mới lên thành phố, còn lạ lẫm nên chưa thể để ông bà trông con nhỏ được.

Xem Thêm:  Top 5 kinh nghiệm mua đất nền an toàn cho nhà đầu tư

 

Từ ngày ông bà lên ở chung, tôi luôn tranh thủ về sớm, đi chợ nấu cơm cho cả gia đình. Chồng tôi cũng cố gắng về nhà thường xuyên dùng bữa cùng gia đình. Trước giờ, nấu ăn tôi luôn nêm nếm hợp khẩu vị hai vợ chồng, từ ngày có mẹ lên, bà luôn chỉnh sửa việc tôi nếm gia vị. Tôi là người miền Trung, còn ba mẹ là người miền Tây.

Tôi không có ý phân định vùng miền nhưng những món ăn mẹ tôi nấu, không thể nào nuốt vô nổi vì quá nhạt hoặc quá ngọt. Chồng tôi cũng không hợp khẩu vị, mỗi bữa ăn, chúng tôi chỉ ngồi có lệ chứ chẳng ăn uống được gì nhiều. Tôi có góp ý cho mẹ nhưng bà không nghe, cứ khăng khăng là mình đúng. Hai tháng trôi qua, những bữa cơm không hợp khẩu vị, vợ chồng tôi sút cân nhanh chóng, bây giờ nghĩ tới những món ăn mẹ tôi nấu, là một nỗi ám ảnh.

 

Mẹ chồng tôi là người phóng khoáng và khá thoải mái. Hằng ngày ở nhà, bà kêu hàng xóm đến chơi, có bao nhiêu đồ ăn trong tủ lạnh, bà lấy cho người ta hết. Tôi không quá keo kiệt nhưng bao nhiêu đồ ăn chiều hôm qua tôi mua về, hôm nay đi làm về đã hết sạch. Mỗi khi tôi cần dùng đến, mở tủ ra lại thấy trống trơn, tôi bực nhưng chẳng nói gì được. Nhiều lần như vậy, tôi có góp ý với mẹ, bà lại quay sang trách tôi là có xíu đồ ăn mà cũng đi tính toán với mẹ chồng.

Mọi chuyện tôi đều có thể bỏ qua, nhưng mẹ chồng tôi ngày càng quá đáng. Lúc hai vợ chồng tôi đi làm, bà kêu người đến nhà và đánh bài. Đến 3,4 sòng bài ở nhà tôi, giờ tôi mới nhận ra mẹ tôi là một người nghiện đánh bạc. Tôi sẽ chẳng biết chuyện gì nếu như không nhờ chị bán hàng rong trước hẻm mách lại. Tôi tức điên lên, nhưng kiềm chế, tôi nói chuyện rõ ràng với mẹ, và bà đã hứa không như vậy nữa. Nhưng “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó lường”, bà vẫn tính nào tật nấy, vẫn kêu người đến đánh bài, cho đến khi công an khu phố bắt được, gọi vợ chồng tôi lên nộp phạt và bảo lãnh về mẹ tôi mới dừng việc này lại.

Tôi không thể nào chịu nổi nữa khi nửa năm qua, sống chung với ba mẹ chồng và phải gánh hết mọi rắc rối, nhưng chồng tôi khuyên nhủ, dù gì cũng là ba mẹ của anh, mình khuyên từ từ mẹ sẽ hiểu, tôi cũng nhịn nhục bỏ qua.

 

Nhưng mọi chuyện không hề dừng lại, mẹ chồng tôi đã đưa mọi chuyện lên đỉnh điểm khi đón vợ chồng em chồng từ dưới quê lên và có ý định cho ở đây. Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tôi đã sống dở chết dở với bà mẹ chồng vô tư, nay lại thêm cô em chồng nữa sao. Tôi nhất quyết không đồng ý, nhưng mẹ tôi vẫn đón vợ chồng cô ấy lên. Đi làm về, thấy em chồng tôi đã lên, tôi cũng niềm nở chào hỏi, nhưng thực sự trong lòng thấy không vui. Gần hai năm ở chung, mọi chi phí sinh hoạt vợ chồng tôi lo hết, ba mẹ chẳng tốn một đồng nào cả, nay lại đưa cả vợ chồng con gái lên ở. Tôi phản đối và tìm cách nói chuyện với ba mẹ, nhưng mẹ tôi bảo hai em nó mới lên, chưa quen đường xá, khi nào thích nghi được, tìm được công việc sẽ ở riêng. Lý do có thể chấp nhận được, tôi chấp nhận cho hai em ở chung, dọn dẹp lại căn phòng khách, kê thêm giường ngủ. Từ đó đến giờ, cũng đã nửa năm rồi, nhưng hai em vẫn chưa đi làm, vẫn chưa chịu xin việc, em rể thì ngày nào cũng ra quán game chơi, còn em dâu thì ở nhà lướt web. Tôi có gợi ý cho hai vợ chồng nếu không muốn đi làm, thì có thể bán hàng online tại nhà cũng được, nhưng anh chị ấy chỉ muốn ăn chơi, chả chịu làm gì cả. Từ ngày có em chồng lên, tôi phải tốn nhiều tiền cho các chi phí hàng tháng, tiền điện, nước, tiền ăn uống,…

Đến khi tôi không thể nào gánh nổi được nữa, tôi trầm cảm liên tục. Mỗi khi về đến nhà, tôi ngán ngẩm nhìn ba mẹ chồng, em chồng, đến nổi tôi chẳng muốn về nhà. Tôi quyết định dẫn con tôi qua nhà ngoại ở một thời gian. Kể chuyện này ra, ba mẹ tôi bức xúc nhưng chẳng làm gì được, dù sao cũng là xui gia. Chồng tôi nhớ hai mẹ con, về nhà ngoại đón tôi và con về. Nhưng tôi nhất quyết không về. Chồng tôi buồn nhiều, một bên là vợ con, còn bên kia là gia đình, vừa thương vợ nhưng cũng không thể đuổi ba mẹ về quê được.

Một thời gian sau, khi bệnh trầm cảm của tôi đã bớt, chồng tôi qua nhà muốn đón tôi về. Anh bảo đã xin được một chân bảo vệ cho em rể và một chân tạp vụ cho em gái trong cơ quan anh. Hai đứa đã chuyển ra ở trọ. Tôi nghe rất mừng. Còn ba mẹ chồng tôi, không thể về quê được, đất dưới quê đã bán hết.

Tôi chấp nhận về lại nhà, sống với ba mẹ chồng và tiếp tục những chuỗi ngày stress, tuy chồng tôi vẫn chia sẻ với vợ, nhưng tôi không thể nào cảm thấy thoải mái trong chính căn nhà của mình.

Chia sẻ câu chuyện bản thân, tôi muốn nhắn nhủ đến các bạn một vài lời như sau:

– Sống chung nhiều thế hệ trong một nhà, sẽ không thể nào tránh khỏi những bất đồng, cãi vã

– Có những hành động có thể bỏ qua, nhưng có những việc không thể bỏ qua được

– Nên cân nhắc về chuyện sống chung nhiều thế hệ trong gia đình.

 

Cùng Danh Mục :

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>